Ngôn ngữ khác: English

Đông Kinh: Tôi đã nhận nuôi một cô gái vô gia cư (1-156) .

Chương 88: Tiệc tùng ấm áp và xung đột. [87]



Tóm tắt

Trong chương này, Trạch Sơn Xuân Dã, Cung Trạch Chân Kỷ và Cung Trạch Chân Nãi gặp nhau sau một thời gian không gặp. Chân Kỷ mặc cảm thấy không thoải mái với đôi dép mà mình mang và vẫn có ý định chạy chân trần. Khi bước vào phòng khách, họ gặp mẹ của Chân Kỷ, một người phụ nữ đẹp nhưng nghiêm khắc, người đã chờ sẵn trên sofa. Thái độ của bà đối với Xuân Dã ban đầu có vẻ không thân thiện, và không khí giữa họ có phần căng thẳng. Xuân Dã cố gắng thể hiện lễ phép với mẹ Chân Kỷ, trong khi Chân Kỷ tỏ ra không kiên nhẫn và thể hiện sự khó chịu khi thấy Xuân Dã trò chuyện với mẹ mình. Tuy nhiên, Xuân Dã đã nhẹ nhàng trấn an cô bằng cách đặt tay lên chân cô để giảm bớt lo lắng. Khi mẹ của Chân Kỷ hỏi về việc học của Xuân Dã, bà thể hiện sự quan tâm nhưng không hỏi trực tiếp về mối quan hệ giữa hai người trẻ tuổi. Điều này khiến Xuân Dã thắc mắc về thái độ của mẹ Chân Kỷ - liệu bà có biết gì về mối quan hệ của họ hay không. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, chương chuyển sang Trạch Sơn Xuân Dã trở về nhà và dọn dẹp. Anh suy nghĩ về cuộc sống như một người đã lập gia đình khi dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc cho chú mèo của Chân Kỷ, giúp chú mèo béo lên nhờ vào thức ăn tốt mà họ mua cho nó. Xuân Dã cũng chăm sóc cho quần áo và ga trải giường của Chân Kỷ, thể hiện sự quan tâm và chăm sóc của mình dành cho cô. Mặt khác, phần sau của chương đề cập đến Giang Kỳ Trực Diệp, người đang theo học với thầy Phong Thi Chức, nhưng gặp khó khăn trong việc cải thiện thành tích học tập. Thầy cô bày tỏ sự thất vọng về sự tiến bộ chậm chạp của học trò mình, cho thấy áp lực học tập và nỗ lực cần thiết để đạt được kết quả tốt hơn. Tóm lại, chương này khám phá mối quan hệ căng thẳng giữa các nhân vật và sự quan tâm, lo lắng trong cuộc sống hàng ngày của họ.

Nội dung

Loading...