Ngôn ngữ khác: English
Xuyên Không Vào Thời Cổ Đại, Tôi Dựa Vào Thơ Ca Để Xây Dựng Đế Chế.
Chương 417: Con người có nỗi buồn vui, chia ly, sum họp; Trăng có lúc tròn khuyết, sáng tối!. [417]
Tóm tắt
Công Tôn Đại Nương và các mỹ nhân khác đều bị cuốn hút bởi tài năng của Đỗ Dự, người được gọi là "Vị Tiên Bị Đày". Trong khi họ ngưỡng mộ và thổn thức trước vẻ đẹp và tài năng của anh, Đỗ Dự lại thể hiện sự do dự về việc trở về Cung Nguyệt, lo sợ cái lạnh nơi đó. Những người phụ nữ xung quanh đều cảm thấy trái tim mình tan nát khi nghe những lời thơ của anh, thể hiện nỗi nhớ và sự chia ly. Dù biết rằng Đỗ Dự không thể thuộc về họ, nhưng tình cảm của họ vẫn mãnh liệt. Cuối cùng, Đỗ Dự đứng giữa ánh trăng, gợi nhớ đến nỗi đau của những người ly hương, khiến mọi người không khỏi rơi nước mắt.Nội dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
Loading...