Ngôn ngữ khác: English

Đông Kinh: Tôi đã nhận nuôi một cô gái vô gia cư (1-156) .

Chương 37: Tình cảm trong lòng thật khó nói. [36]



Tóm tắt

Trong chương này, Phong Thi Chức và Trạch Sơn Xuân Dã có một buổi tối ở nhà hàng, nơi họ bắt đầu tìm hiểu về nhau hơn. Mặc dù thực hiện những hành động xã giao thông thường như gọi món, Phong Thi Chức lại cảm thấy ngại ngùng khi nhìn Trạch Sơn Xuân Dã, cho thấy sự thiếu thẳng thắn trong mối quan hệ của họ. Khi được hỏi về việc mình đang viết gì ở thư viện, Trạch Sơn Xuân Dã chia sẻ rằng anh đang viết một cuốn tiểu thuyết như một sở thích cá nhân. Phong Thi Chức tỏ ra quan tâm và muốn trở thành độc giả đầu tiên của tác phẩm, điều này khiến cô cảm thấy vui và có sự gần gũi hơn với Trạch Sơn Xuân Dã. Tuy nhiên, không khí trở nên căng thẳng khi Trạch Sơn Xuân Dã đề cập đến một người bạn mà anh đã gặp, người này đã tiết lộ rằng cả hai đã học tại Sâm Đảo Lập tư thục. Phong Thi Chức phải thừa nhận rằng cô cũng là người học ở đó nhưng lý do cô không nói ra chuyện này là vì cô cảm thấy mình không quen biết Trạch Sơn Xuân Dã. Cuộc trò chuyện trở nên lúng túng và kết thúc khi món ăn được phục vụ. Trong khi Trạch Sơn Xuân Dã suy nghĩ về quá khứ của Phong Thi Chức và động lực của cô, Phong Thi Chức tiết lộ rằng chiếc vòng cổ mà Trạch Sơn Xuân Dã nhặt được là của mẹ cô. Đây là kỷ vật duy nhất cô còn lại từ mẹ, và sự mất mát đó đã để lại cho cô một nỗi buồn. Cô nói về cảm nhận của mình về cái chết, rằng người chết không thể cười, và nhớ lại cách mà mẹ cô đã nhận ra tình cảm của cô, ngay cả khi bà đang nằm viện. Có vẻ như những kỷ niệm này vẫn ám ảnh Phong Thi Chức, khiến cô khó thể lòng chia sẻ hoàn toàn với Trạch Sơn Xuân Dã. Chương kết thúc với sự phức tạp trong cảm xúc giữa hai người, cho thấy một mối liên kết còn thiếu giữa họ và những vết thương chưa được chữa lành từ quá khứ.

Nội dung

Loading...